THÁCH THỨC TRỞ LẠI ĐAM MÊ Cũng đã khá lâu rồi không xuất hiện trên 4so9; một phần vì công việc bộn bề, phần vì phải chờ dưỡng thương do cú ngã trời giáng trong chuyến đi công tác xa gần hai tháng. Những khoảng thời gian không cầm cần nó cứ bức rứt, ngứa ngáy khó chịu không thể tả. Thế rồi cảm giác đó cũng được xóa đi nhờ vào những cuộc hẹn hò đi câu. Mà ngộ làm sau á, gần nữa năm trở lại cầm cần thì "trên bảo dưới không nghe", cái sự sát cá dường như chẳng còn linh nghiệm nữa, nhiều cuộc hẹn hò nội bộ được bố trí sẳn sàng, tất cả công tác hậu cần đều đầy đủ, nhưng đến khi xuất cần thì hổng thấy con cá nào đớp cả... vậy là cả hội đành xúm lại chén tạc chén thù để quên đi cái hụt hẫng đó. Trong hơi men chếnh choáng của những cuộc tiệc xả xui, chúng tôi cũng nghiệm ra một điều là cá trong thời điểm này không ăn như những mùa khác, bởi vì đây là mùa sinh sản nên rất nhiều cá con hiện diện trên mặt đầm, những con cá dữ có mồi no đủ nên cũng thấy chán đi săn - giống như những chàng công tử bột được nuông chiều hết mức, "được cung phụng đầy đủ tại chổ thì cần gì phải đi kiếm ăn nữa... Thế là giải pháp để câu mấy con này chỉ có thể là rê chậm và kích thích. Nghĩ là làm, anh em chúng tôi sắp xếp những cuộc giao lưu và được cùng trãi nghiệm. Với những ý tưởng mới này chúng tôi đã câu được khá nhiều cá và mang đến những niềm vui mới: Anh Tuấn (An Giang) với con chẽm khủng câu từ đầm tôm của thằng cháu Cần thủ Khánh (Bạc Liêu) với con hồng mêu cực kỳ hiếm thấy ở Bạc Liêu Và Tôi cũng ké được thành tích ấy với con chẽm kha khá và cả Khánh Tân (người Bạc Liêu, đang sống ở Sài Gòn) với con cua đực gần nữa ký nhưng bị ốp xộp, không thể mang về báo công với vợ được kkk Nghe có cá lóc khủng long Tôi cũng mom mem đi theo câu, ai dè câu dính con trắm cỏ mới lạ chứ kkk Tận dụng niềm vui trở lại: Có thể nói rằng, trong những người đam mê câu cá như anh em chúng ta thì niềm khao khát về với thiên nhiên, được lắng nghe tiếng rì rào của những cơn gió trêu đùa làn cây, ngọn cỏ xào xạt; được ngắm những làn mây lững lờ đang ẩn mình dưới dòng nước mênh mông đầm rộng hay những con sông uốn quanh, cảnh tượng ấy thơ mộng đến dường nào. Càng nghĩ về vẽ đẹp thơ mộng của làng quê hữu tình thì cái khao khát mãnh liệt lại đến với tôi, đó là sự mong mõi được ném những con lure vèo vèo trên đầm nước rộng lớn, nơi có những con chẽm đầm rình rập, chực chờ, muốn tấn công con mồi một cách hung tợn; hay càng khao khát hơn đối với những con cá heo (cá căn), cá hanh, cá chét... đùa nghịch và táp thẳng vào con mồi, không cần biết lớn hay nhỏ. Nghĩ đến đây, tôi không thể nào quên được những cú santo dũng mãnh, những cú xoay người uốn lượn hơn 2m trên mặt nước của những chú cá măng hung hản, không chịu khuất phục hay đầu hàng trước sức mạnh của con người, và nếu lơ đểnh thì chắc chắn phần thắng sẽ về cá măng... cần câu sẽ là hai khúc và con lure vẩy chào ra đi vĩnh viễn là điều khó tránh khỏi. Với những tơ tưởng vấn vương ấy, cái tôi nổi dậy, Tôi xin đăng ký thanh niên tình nguyện để được ké về những vùng quê hẻo lánh, nơi ít có người chơi môn câu cá này, và chắc rằng nơi ấy còn cá nhìu lắm. Nói là làm, trong ngày thứ bảy cuối tuần, tôi được theo dấu chân thanh niên tình nguyện đi vá lộ và làm nhiều công việc ý nghĩa giúp dân. Và không ngờ, nhờ cái nhiệt tình đào đất đắp đường mà tôi được mời đi câu cá ngay chính cái đầm nhà của anh thủ lĩnh thanh niên. Mới vừa đến đầm, tôi rút cần ra ngay, quăng chưa được 10 phút thì cá táp một cái khựng máy câu lại, dây căng lên và xé nước nghe rột roẹt, rồi bổng chốc con chẽm bay lên mặt nước giủ con mồi nghe lạch cạch, lạch cạch và rơi xuống nước một cái rầm, làm như vậy vài lần thì nó cũng đầu hàng Con đầu tiên vừa lên bờ thì chỉ sau khoảng bốn đường quăng, con chẽm thứ hai lại táp một cái tựt, dây câu tuôn ra nghe rột rột, nó kéo dây chạy giống như những anh thợ thi công lưới điện vậy. Không cho nó làm chủ tình thế, tôi bắt đầu "bẻ láy" điều hướng nó chạy theo ý mình. Nhưng thiệt là "đồ quỷ sứ" giống cá chẽm này, ban đầu thì chạy cho lắm, đến lúc thoát thân thì ngửa bụng chào thua, phó mặc số phận cho đường câu của anh cần thủ. Ông anh thủ lĩnh thanh niên đi cùng cũng bộc bạch với tôi rằng: "anh nói thiệt là anh rất mê cái vụ câu cá chẽm này". Hèn chi, lúc tôi dính cá là anh ồ lên, giọng anh vang lên "đã quá", "ô đã quá"... cá nó muốn chạy thoát thì anh cảnh báo tôi cẩn thận ngay. Nghĩ đến đây mới hiểu rằng cái thú câu cá này thiệt có sức hút kinh hồn, đã khiến biết bao người phải thơ thẩn chờ mong và luôn muốn tìm đến một lần cho biết, và khi đã biết câu rồi thì "dính ớt" không thể rời bỏ nó được Hãy xem gương mặt gạng ngời của anh ấy khi lần đầu tiên cầm cần và cá: Bạc Liêu - Cà Mau hội tụ đam mê:Có một lần, tôi được đặt câu hỏi là: đi câu cá thế nào mới vui? Tôi trả lời ngay: đi câu phải có bạn bè mới vui! ***Nhớ về những câu trả lời ấy, Tôi bổng giật mình khi lời hứa cùng với anh Thái ở Cà Mau đã lâu mà chưa thực hiện được. Tôi nhấc máy lên và liên hệ cuộc hẹn giao lưu giữa Bạc Liêu và Cà Mau, anh ấy đồng ý ngay cái rụp. Thế là cuộc hành trình giao lưu được phép bắt đầu. Ngay sáng chủ nhật hôm ấy, do nghe thông tin ban đầu là Bạc Liêu nên những anh em Cà Mau nhắm thẳng hướng Bạc Liêu mà tiến, đến khi tôi gọi hỏi thăm thì mới vỡ lẻ ra là anh em đã đi đến huyện Hòa Bình, cách nơi mình hẹn hò hơn 30km, quay lại nữa cũng hơn 60km. Đúng là ấn tượng ban đầu khó phai. Sau khi gặp gỡ, chúng tôi giới thiệu từng thành viên cho nhau biết để tiện cách xưng hô và thắt chặt thêm tình nghĩa. Chính bởi mối quan hệ anh em ruột thịt của hai tỉnh Bạc Liêu - Cà Mau nên chúng tôi làm quen rất nhanh, chỉ qua những câu nói, lời chào mà cảm xúc dường như "quen nhau từ độ nào". Câu chuyện gặp gỡ vẫn là những vấn đề xoay quanh con cá, cái cần và cảm xúc chân thật của những người đam mê cái thú trời đày này. Không để chúng tôi chờ lâu, thằng em tên Dương đốc thúc ngay đến đầm vì nó cũng là một thằng đam mê câu cá, sợ nắng quá cá nó hổng ăn. Thế là anh em cùng nhau xuất phát Cái đầm đầu tiên là cái đầm chưa thuốc khoảng gần 02 năm, nghe đâu có cá khoảng 4 đến 5 ký. Mặc dầu cá không lớn lắm những chúng tôi vẫn có một động lực mãnh liệt thôi thúc là làm sao để lôi những con chẽm đó lên khỏi bờ. Nhưng hởi ôi... hy vọng bao nhiều thì sau hơn nữa tiếng quăng câu lại càng thất vọng bấy nhiêu, không những chẳng thấy cá táp mà mồi lure dính liên tục những rong là rong. Thấy không hy vọng cho lắm nên tôi chủ động liên hệ chủ đầm khác để đổi và lại được chủ đầm chấp thuận cho câu. Chúng lôi lại bước tiến qua cây cầu khỉ, cây cầu mà đã biết bao lần dân câu nơi xa đến phải thổn thức, hồi hộp, tim đập, chân run... và cũng đã có người bắt được biết bao con ếch khi đến với cây cầu ấy... Sau cây cầu khỉ thân quen ấy chính là con đường sâu thẳm và rậm rạp, dẫn chúng tôi vào miền đất hứa Có lẽ chính sự quyết tâm ấy mà chúng tôi có được thành công mới. Khi xuất cần, mặt đầm tỉnh lặng nhưng với những đường quăng câu đêu luyện nên cá chẽm thấy động, nó cắn mồi liên tục, tiếng nhốn nháo từ đó cũng tăng lên. Được bốn con thì mưa đổ xuống như trúc, không thấy đường câu nên chúng tôi phải ẩn nấp vào những cái chòi canh tôm gần đó. Mưa cứ mãi rơi mà thời gian thì cứ trôi dần nên anh em chúng tôi quay về nhà chủ đầm để dự buổi tiệc thân mật và chụp hình lưu niệm Tổng số cá thu được sau hơn 1 giờ câu là 4 con. Trong đó, chủ đầm chọn con nhỏ nhất để nấu lẩu mắm hoa phượng, còn lại 3 con tặng chúng tôi làm món quà lưu niệm để hẹn thêm một lần đến với vùng đất Bạc Liêu này. Mồi màn được dọn ra, một sự bất ngờ với chúng tôi là hoa phượng được ăn kèm lẩu mắm Gắp thử một đũa hoa phượng, nhúng vào lẩu mắm đang sôi ùng ục, bỏ vào miệng... ôi, cái cảm giác này sao lạ quá: mùi mắm đậm đà thơm nứt mũi, cắn một cái thấy vị chua chua và hương thơm của hoa phượng cứ lẩn quẩn quanh miệng, vừa thơm, vừa ngon... nhắc đến mà nước bọt cứ ứa ra, muốn được ăn thêm lần nữa. Với những ấn tượng và vị giác ấy, chúng tôi lại thấy tình cảm nồng nàn của chủ đầm dành cho mình thật thân thiết, gần rũi như những thành viên trong chính gia đình mình. Các thành viên trong đoàn lại tiếp tục nâng ly, vui cười hớn hở. Viết đến đây, Tôi lại cảm thấy mình hạnh phúc khi chọn được một đam mê lành mạnh; một đam mê mà không có thứ đam mê nào khác sánh bằng. Nó là một đam mê trời đày, nhưng cái trời đày ấy lại cho ta niềm vui và hạnh phúc. Hoa phượng ấy cứ nở, những cuộc hẹn hò sẽ tiếp tục, và Tôi luôn nhớ về những người bạn thân yêu, dù xa xôi mấy cũng trở về bên nhau trong tình cảm thân yêu rộng mở và tiếp tục thắp lửa đam mê. Bạc Liêu, đêm 27 và ngày 28 tháng 6 năm 2017
ủa không chèn được hình là sao ta, anh thấy bình thường mà. Em vào sửa bài, vào phần thêm tùy chọn là ra phần up hình. Thân
Hôm ray thấy cũng bị tình trạng là chỉ chèn được hình từng tấm chứ ko chọn được nhiều hình cùng lúc như trước anh ơi! Trên đt hay máy tính cũng vậy ko biết lý do tại sao nữa?? Admin log vào Vnhut bằng firefox, add hình bình thường nhé:
dạ, để tối em làm xong mấy cái tin và phóng sự rồi viết tiếp. Tại hôm qua làm nguyên buổi chiều mà không up hình lên được, buồn quá đi nhậu luôn kkk
Chơi.....chơi...cái thể loại dzề..??? Nói không rõ ràng thì mấy bà cấm vận luôn, không cho đi luôn, nhất là đi Bạc Liêu...hehehe....
Xem mà nhớ chuyến đi chụp ếch Gành hào đầy ấn tượng năm ngoái quá trời luôn Quý ơi!! Mà hoa phượng nhúng lẫu ăn được luôn hả? Đó giờ chưa biết ăn món này. ai sáng tác vậy?!...
Viết về chụp ếch là ấn tượng của nhiều người lắm đó anh kkk Món hoa phượng nhúng lẩu do ông chủ đầm đãi đó. Ngon dữ luôn á anh, chắc thời gian tới phượng trụi bông hết quá!!
nghe nói phát thèm ướt cả bàn phiếm bắt đền đó......, hoa phượng có vị chua hồi nhỏ có nếm thử nhưng chưa ăn bao giờ hôm nào phải thử mới được. ha ha ha.